Không phải cô đang khích lệ ba mẹ ly hôn, mà là bằng mặt không bằng lòng giống như vậy nhất định rất khổ sở.
Nếu không phải Nghiêm Hâm sau khi cưới đã thay đổi thì cô tin bản thân mình cũng sẽ rất khổ sở, có thể chọn ly hôn, thật sự không hiểu vì sao mẹ phải khăng khăng duy trì cuộc hôn nhân khổ cực như vậy.
"Con không hiểu đâu, ba mẹ tuổi này còn li hôn, đi ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo."
Mẹ Trương cảm thấy ly hôn là chuyện không tốt, bà xụ mặt, không quên nhắc nhở: "Con đó, duy trì hôn nhân tốt ẹ, đừng có học người ta động một chút là ly hôn."
Bà rất hài lòng đứa con rể này, nếu nha đầu này dám cố tình gây sự muốn ly hôn, bà không đánh gãy chân nó mới lạ.
"Con sẽ không đâu!" Cô lầm bầm. Đột nhiên thấy cửa nhà bị mở ra, ba Trương mặt vui vẻ mà thẳng bước đi vào: "Ba!"
"Vận Như à, con về rồi sao?"
Ba Trương vừa thấy con gái lập tức cười hớn hở: "Ba đã nói với con, chồng con rất tốt, ba rất hài lòng."
"Nói thế nào?"
Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao ba lại nói như vậy.
"Con cũng biết, từ khi em trai con gây họa, ba chỉ có thể đi làm công, lương ngày có ngày không, cuộc sống như thế thật sự rất vô nghĩa." Ba Trương ngồi xuống ghế mây, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, đốt một điếu lên hút.
"Dạ."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy gió sương của ba, đột nhiên cô cảm thấy lòng chua xót.
Dĩ nhiên cô biết loại cảm giác đó có bao nhiêu sợ hãi, dù sao mình cũng từng trải qua, hơn nữa ba là người chủ gia đình, cái cảm giác bất an đó so với cô nhất định nghiêm trọng hơn, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự chua xót của ba.
Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến Nghiêm Hâm? Sao ba phải khen ngợi anh ấy?
"Chồng con giúp ba sắp xếp làm bảo vệ, ngày mai ba sẽ đi làm!"
Ba Trương nhếch môi, hả hê cười: "Đó công ty khoa học kỹ thuật mới trên thị trường, quản lý còn nói cuối năm có cổ phiếu có thể bán cho ba!"
Khói thuốc che lại khuôn mặt cười đắc ý của ba, nội tâm Trương Vận Như rất xúc động.
Cô không ngờ Nghiêm Hâm lại suy nghĩ kí như vậy, ngay cả công việc của ba cũng sắp xếp hết rồi, lại chưa từng ở trước mặt cô tiết lộ chút nào.
"Vậy tốt quá ba à."
Có công việc nghĩa là có thu nhập ổn định, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay ba: "Chỉ là giờ làm cũng dài, về sau tan việc rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm, không nên chạy loạn đó!"
Cô không quên nhắc nhở ba nên dành chút thời gian ở bên mẹ, tránh ẹ luôn oán trách.
"Không có, ba đã bao nhiêu tuổi rồi mà có thể chạy khắp nơi chứ?"
Ba Trương lắc đầu một cái, hít sâu rồi thở ra một làm khói, quay mặt nhìn người vợ đang lau bàn ăn: “Chờ lĩnh tiền lương, ba muốn dẫn mẹ con đến Khẩn Đinh [*] giải sầu."
Trương Vận Như thấy thân thể mẹ cứng đờ, hiển nhiên không mong đợi chồng mình sẽ có suy nghĩ này.
"Kết hôn lâu như vậy, ba đều không dành thời gian ở bên mẹ con, thật là không nên."
Ba Trương không chú ý tới phản ứng của vợ mình, chỉ là chậm rãi dập điếu thuốc trên tay.
Trương Vận Như gật đầu như bằm tỏi, đứng dậy đi tới bên cạnh mẹ, đưa tay dùng sức ôm bả vai của mẹ, rõ ràng cảm thấy đang run rẩy.
"Sao vậy? Mẹ con không khỏe sao?"
Ba Trương thấy con gái ôm vợ, cho là vợ không thoải mái.
"Không có đâu, mẹ khỏe mà." Trương Vận Như vội vàng giải thích, chà xát tay cánh tay mẹ như đang vỗ về.
Cô tin tưởng trong lòng mẹ cũng kích động như cô, dù sao làm vợ chồng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được ba coi trọng mẹ, chẳng trách mẹ lại xúc động đến phát run.
"Hai mẹ con đang làm gì mà ôm nhau không nói gì vậy?" Ba Trương chẳng hiểu gì nhìn chằm chằm hai người.
"Không có! Ba nói muốn dẫn mẹ đi giải sầu, mẹ vui đó mà!" Trương Vận Như thay mẹ biểu đạt tâm trạng.
"Vui mà lại ôm tới ôm lui như vậy hả? Thật là buồn nôn!"
Ba Trương nhíu mày, cảm giác phụ nữ thật phiền toái .
Trương Vận Như bèn nhìn mẹ cười, nội tâm tràn đầy cảm động.
Hôn nhân của ba mẹ rốt cuộc cũng có sự thay đổi, mà mình cũng gả cho người chồng tốt, mặc dù từng có hiểu lầm, nhưng bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, tin chắc rằng ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.
[*] Khẩn Đinh: một thắng cảnh nổi tiếng ở Đài Loan. Nơi đây từng là đề tài cho bộ phim Đài Loan nổi tiếng “Khẩn Đinh, tình yêu của tôi”, từng được chiếu trên kênh VTV6 vào năm 2010.
Phần 2
Sau khi rời nhà ba mẹ, Trương Vận Như cũng không có vội về nhà, cô tản bộ bên đường, trên đường đi có một công viên nhỏ, cô nhất thời nổi hứng muốn đi vào công viên, nhìn thấy trẻ con chơi đùa còn người già tán gẫu, cảm giác thật là mãn nguyện.
"Cô Nghiêm? Gặp cô ở đây thật là trùng hợp."
Lúc cô đang vui vẻ nhìn mấy đứa nhỏ chơi bóng da, có một giọng nói truyền vào trong tai, cô theo tiếng gọi nhìn lại, kinh ngạc phát hiện là Ngụy Chí Hạo từng gặp mấy lần ở Maldives.
"Anh Ngụy, sao anh lại ở đây?"
Hai người quen biết nhau ở Maldives, không có lưu lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, ở công viên nhỏ này gặp nhau, quả thật là khó tin.
"Tôi ở gần đây, mỗi chiều đều tới đây đi dạo." Ngụy Chí Hạo giải thích.
"Vậy à? Cuộc sống của anh có vẻ rất nhàn nhã!" Cô cười khẽ.
"Có rảnh hơn nữa không bằng thiếu phu nhân như cô đâu, lúc này còn rãnh rỗi ở đây nhìn trẻ con chơi bóng." Anh châm biếm.
"Anh biết không, thật ra không có việc gì làm cũng rất khó chịu." Cô thở dài nói.
"Sao vậy, cô không cùng các bà vợ của bạn chồng cô tụ họp lại đi chăm sóc sắc đẹp, mua sắm sao?"
Chuyện này thật thú vị, trong ấn tượng của anh, các vị phu nhân nhà giàu đều tụ chung một chỗ shopping, tám chuyện tầm phào, sao cô Nghiêm lại không giống thế?
"Không có! Tôi ở nhà một mình tương đối nhiều." Cô ngẩng đầu nhìn phía chân trời, bất giác lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Ngụy Chí Hạo chú ý tới sự cô đơn trong mắt cô, nghi ngờ mím môi, chuyện này thực sự không giống vẻ mặt mà một phu nhân nên có, cô có tâm sự phải không?
"Thời gian cô ở nhà nhiều vậy tại sao không tìm chút chuyện để làm?" Anh bất giác bật thốt lên.
"Tôi không có sở trường gì đặc biệt, coi như muốn tìm việc làm, cũng không biết bản thân nên làm cái gì." Cô lắc đầu, đối với bản thân không hề có tự tin.
"Không thể nào, không có cái gì khiến cô đặc biệt hứng thú hay thích sao?" Kỳ lạ, cuối cùng phụ nữ đã trưởng thành như thế nào vậy?
"Đặc biệt có hứng thú. . . . . . A! Có, từ nhỏ tôi đã thích vẽ bậy."
Cô hưng phấn vỗ tay, nhưng một giây sau lại ngại ngùng lè lưỡi: "Chỉ là vẽ linh tinh thôi, cũng không có vẽ cái gì đặc biệt."
"Ừ ~~ có lẽ có thể thử nhìn xem." Ngụy Chí Hạo suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết xuống một dãy số đưa cho cô: "Tôi biết rất nhiều Nhà Xuất Bản, đây là số điện thoại của tôi, cô có rãnh thì vẽ ít thứ cho tôi nhìn thử, có lẽ tôi có thể giúp cô tìm được người biết thưởng thức!"
"Ha ha ~~ Anh Ngụy thật là thích nói giỡn!"
Cô vẽ cũng chẳng khác gì con nít, ai mà thích chứ!
"Thế giới đồ họa coi trọng sự sáng tạo, không thử làm sao biết?"
Ngụy Chí Hạo cũng không bi quan như cô, ngược lại rất có hứng thú khích lệ cô: "Cứ như vậy trước đi, chờ cô chuẩn bị tốt thì liên lạc với tôi, được chứ?"
". . . . . . Được!"
Cô đưa mắt nhìn Ngụy Chí Hạo rời đi, mất hồn nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay.
Có thể sao? Những bức vẽ tầm thường kia cũng có khả năng tìm được người thưởng thức sao?
Có lẽ là buồn bực, cũng có lẽ là Ngụy Chí Hạo khích lệ nên xảy ra chút tác dụng hóa học, sau khi Trương Vận Như suy tư vài ngày, cuối cùng không nhịn được chạy đến văn phòng phẩm mua dụng cụ vẽ về nhà, nghiêm túc vẽ tranh.
Có thể là trên đường lơ đãng thấy con chó nhỏ, cũng có thể là một hình ảnh vụt qua trên TV, một khi có cảm giác, cô sẽ cầm bút lên vẽ, đem hình ảnh vẽ thành bức tranh đầy mê hoặc.
『Chương 8』 Phần 3
Một ngày Nghiêm Hâm về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy cô vùi mình trên sô pha, cầm một quyển sổ ghi chép vẽ này nọ, xem ra khá bận rộn.
"Gần đây em đang làm gì thế? Anh thấy em mỗi ngày đều rất bận."
Anh chú ý đến quyển vẽ mỗi ngày cô đều ôm, hết viết rồi lại vẽ, có lúc chuyên tâm đến nỗi liếc mắt nhìn anh cũng không có, Nghiêm Hâm nhịn rất nhiều ngày, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không có, em vẽ linh tinh giết thời gian thôi!"
Nghe được giọng điệu anh không vui, Trương Vận Như vội vàng buông bản vẽ trên tay, đứng dậy giúp anh đón lấy cặp tài liệu có chút nặng.
"Vẽ tranh? Khi nào thì em bắt đầu vẽ?"
Anh híp mắt, chưa bao giờ biết cô cũng có sở thích này.
"Lúc còn trẻ thích vẽ linh tinh, có lúc vẽ trong vở, có lúc vẽ ở trong sách giáo khoa.”
Cô cười, đặt cặp tài liệu của anh lên bàn, lần đầu nhắc tới chuyện này với anh.
"Nhưng mà lên trung học thì không vẽ nữa."
"Tại sao?" Có hứng thú là chuyện tốt, sao phải bỏ?
"Bởi vì mẹ em nói vẽ tranh sẽ chết đói."
Cô le lưỡi, dù sao người đời trước đều cho rằng đó là ảo tưởng không thiết thực, cũng không đem lại kết quả gì.
"Đã là thời đại nào rồi mà còn có cái suy nghĩ cổ hủ như vậy?"
Anh cười cười, kéo cà vạt trên cổ ra, đi tới sofa phòng khách ngồi xuống: "Nếu đã bỏ lâu như vậy sao lại muốn vẽ lại?"
"À. DLD.. . . . . DLD.Anh còn nhớ vài người chúng ta đã quen ở Maldives không?"
Cô do dự, quyết định đem chuyện mấy ngày trước vô tình gặp được chia sẻ với anh.
"È hèm, như thế nào?"
Anh chau mày, thả lỏng cổ, tựa đầu vào lưng ghế sofa.
"Không phải có một tác giả du lịch anh Ngụy sao? Mấy ngày trước em ở trong công viên gần nhà mẹ gặp được anh ta.”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, không có chú ý thân thể anh hơi rung, vẫn vui vẻ nói tiếp: "Anh ta nói nếu em có nhiều thời gian rảnh như vậy không bằng chuẩn bị vài bức vẽ để anh ta xem, nói không chừng có thể tìm được người biết thưởng thức tác phẩm của em đó!"
Đột nhiên Nghiêm Hâm ngồi thẳng người, không nói một câu cầm bản vẽ cô mới để xuống không lâu lên, xem từng tờ một.
"Những thứ này đều là bản vẽ phác họa! Vẽ không đẹp lắm, anh đừng cười em."
Đột nhiên có người nghiêm túc như vậy quan sát tác phẩm của mình, cô cảm thấy có chút mắc cỡ.
"Em vẫn luôn liên lạc với Ngụy Chí Hạo?" Anh không đầu không đuôi hỏi, động tác lật xem bản vẽ vẫn không ngừng nghỉ.
"Không có! Vô tình gặp được thôi."
Cô không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thật thà nói hết mọi chuyện cho anh biết.
Nghiêm Hâm lại không nói, tốc độ vô cùng chậm lật tới tờ cuối cùng.
"À …… Vẽ được không anh?"
Mơ hồ cảm giác không khí rất kì lạ, cô thấy anh vẫn không nói, sinh lòng lo lắng hỏi thăm.
Chỉ thấy anh nặng nề hít một hơi, sắc mặt nhìn không tốt chút nào.
"Nếu như em muốn ra tập tranh, anh có thể giúp em tìm một công ty hợp tác, thậm chí mở một nhà nhà xuất bản cho em kinh doanh cũng không có vấn đề." Đột nhiên đem vẽ bản đóng lại, khóe miệng khẽ co rúm, lần nữa ngồi lại trên ghế sa lon. DLD."Tóm lại, không cho phép em gặp Ngụy Chí Hạo nữa."
"Tại sao?" Cô kinh ngạc há hốc mồm.
Cô chỉ là muốn thử xem mình có khả năng vẽ tranh trời cho không, không có khăng khăng nhất định phải ra tập tranh hay là công bố tác phẩm, căn bản không cần anh tốn công tốn sức giúp cô tìm cong ty hợp tác, chứ đừng nói đến mở một nhà xuất bản.
Huống chi cô xuất bản tranh mình làm gì? Lãng phí tiền của, coi như tác phẩm của cô được người ta nhận, cũng là vì nhìn cô là vợ của cậu chủ nhà họ Nghiêm nên mới miễn cưỡng nhận, căn bản chỉ là gây khó dễ người khác thôi.
Quan trọng nhất là tại sao cô không thể gặp Ngụy Chí Hạo? Giữa bọn họ căn bản không có gì cả!
"Không có vì cái gì hết." Anh rầu rĩ nói.
"Anh. DLD.. . . . . DLD.Anh thật vô lí!"
Đem lấy vẽ bản ôm vào trong ngực, buồn bực nói.
"Anh vô lí? Chính em mới vô lí!"
Cô chỉ trích làm anh tức giận trong nháy mắt, trừng mắt nhìn cô nói: "Một người vợ như em sao có thể một mình gặp đàn ông? Trời mới biết tên kia có ý nghĩ xấu gì!"
"Nếu như anh ta có suy nghĩ xấu thì đã sớm ở Maldives xin số điện thoại em rồi, nhưng lại không có."
"Anh ta không có suy nghĩ xấu, vậy còn em? Em cũng phải chú ý đến nhà họ Nghiêm . DLD.. . . ."
Trương Vận Như ngẩn người, rốt cuộc nghe hiểu ý của anh, hai mắt cô mở lớn, miệng mở ra vì quá mức kinh ngạc, thiếu chút nữa không khép được.
"Anh Nghiêm, rốt cuộc anh đang hoài nghi cái gì?"
Cô bởi vì quá độ khiếp sợ và kích động mà phát run, giọng nói cũng có vẻ run rẩy.
Nghiêm Hâm kiêu ngạo mà nâng lên cằm: "Anh không có hoài nghi cái gì, anh chỉ là nhắc nhở em, bên ngoài có rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Nghiêm gia."
"Em chỉ vẽ tranh, có thể bị người khác nói như thế nào chứ?"
Cô run rẩy hai vai, đến bây giờ mới nhìn rõ anh không hề tin tưởng mình: "Không bằng anh nói thẳng là anh không tin em luôn đi."
"Anh nơi nào không tin em?"
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang dần trắng bệch của cô.
"Nếu như anh tin tưởng em, sao lại không cho phép em gặp anh Ngụy?"